Gửi Đất Mẹ Thiêng

       
Gió cuộn, mưa rơi, phương xa thổn thức
Không biết quê nhà ngập úng sẽ bao lâu
Bao nẻo đường ngược xuôi, bao vây bốn bể nước
Con trâu, con gà chạy ngược thấy gian nan.
Dân quê tôi bốn mùa bám biển
Bám ruộng đồng cho cuộc sống bớt khổ đau
Đã mấy bận rồi mùa màng không khởi sắc
Nay đưa nước về thối đất rồi tàn cây.
Quê nhà tôi mấy bận rày chẳng biết làm chi
Cho ra tiền, cho cuộc đời khấm khá
Cứ hạn hán, rét về, sương muối đến
Cá chết rồi dân biển bụng chẳng no.
Nay nước dâng, làng mạc thành biển lớn
Cây mới trồng ngoi ngóp lạy trời thương
Rồi lệ rơi cùng dòng nước lụi tàn.
Lạy Đất Mẹ Thiêng cho trời đừng mưa nữa
Để xóm làng tràn ngập tiếng trẻ thơ
Miệng cười vui cắp sách tới trường
Cho dân biển ánh mắt không vời vợi
Nhìn xa xăm tết này có ấm no.
Để dân cày không lo hết gạo
Mùa bội thu, no ấm một vùng trời.
Gửi đất mẹ thiêng cho con được nhớ
Dân quê mình không phải chịu tang thương
Không còn ngập trong biển nước vô tình
Hay hạn hán kéo dài trong năm tháng
Những đứa con phương xa không phải hỏi
Cha Mẹ quê nhà nước đã rút chưa?

0 comments:

Post a Comment

 
loading...